Tuesday, December 28, 2010

Món canh súp và cuốn truyện Tình Yêu

28/12/2010.

Sáng nay chợt nhớ bài "Súp tình yêu" của Phạm Quỳnh Anh :))
Nghe bài đấy xong thấy tình yêu trên thế gian thật đẹp, và nó hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh cũng như tâm trạng của tôi.

Tình yêu chắc cũng sẽ như món súp, nhưng chả phải như là súp của PQA đâu, thực tế là lúc mới nấu xong món súp sẽ rất nóng và thơm ngon, nhưng khi để lâu rồi sẽ dần bị nguội lạnh...
Đó có lẽ là một thực tế của mọi tình yêu, tôi tin chắc là bao nhiêu cuộc tình trên đời này đã phải trải qua cái sự "nguội lạnh" đó rồi...

Tuy nhiên chuyện cuộc đời tôi có lắm thứ trái ngang :)), chuyện tình cảm cũng chẳng giống người thường :)

Trong tình yêu, tôi là một cái lò vi sóng loại tốt, ý tôi là tốt trong việc giữ cho món canh súp của riêng tôi luôn được ấm áp.
Chưa bao giờ tôi có cảm giác cái yêu thương trong mình bị nguội đi cả, mà tôi đang chỉ nói về bản thân trong khoảng 2,3 năm trở lại đây thôi ấy, còn tôi trước đó thì vẫn còn vô tâm và lơ đễnh lắm, cũng chỉ như một đứa thanh niên mới lớn vừa tập yêu mà thôi.

Tôi kể về câu chuyện của tôi, từ cái lúc xưa nó đã trái ngược lắm, tình yêu của tôi có một ngày khởi đầu thật lạ, một tình yêu bắt đầu có một chút gì đó hơi đột ngột và bất ngờ, đột ngột ở đây có nghĩa là trước cái khoảnh khắc ấy tôi chưa từng ngờ đến là chuyện tình yêu của tôi bắt đầu từ ngày hôm ấy, theo một cái cách khởi đầu mà tôi chưa bao giờ mình sẽ trải qua hoàn cảnh như vậy.

Như một cuốn truyện được bắt đầu viết từ những trang đầu tiên, cuộc đời tôi cũng như bước sang một trang mới sau khi cuốn truyện cũ đã được tôi cất vào sâu trong lòng, ở một nơi mang tên là quá khứ.
Cuốn truyện này tôi tự đặt tên là Tình Yêu, cho đến cái lúc này đây, khi mà tôi đang ngồi viết vào Word những dòng này, tôi có thể tự hào gọi đó là Tình Yêu bởi tôi tin tôi đã có một tình yêu thật sự.

Như tôi đã nói rồi đấy, cái tình yêu khởi đầu thật lạ, tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện tình tôi lại bắt đầu từ một nụ hôn được, tôi chưa từng nghĩ tôi và em có thể bắt đầu yêu nhau trong hoàn cảnh đấy, sau cái gọi là "lần nắm tay cuối cùng" vì tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ còn được cầm tay em lần nữa. Tôi còn nhớ rõ lắm, dù có thể không đúng đến từng câu, từng chữ, nhưng tôi nhớ rằng tôi đã nói em đừng buông tay tôi ra, tôi muốn nắm tay  em lâu hơn vì đây chắc là lần cuối em cho tôi được cầm tay em rồi, tôi đã khóc nhiều lắm, tôi đã nghĩ chúng tôi không thể là của nhau, tôi cho rằng 2 con người đã không thể thuộc về nhau được, và rồi em sẽ thuộc về một người khác, cái suy nghĩ cũng hơi trẻ con lúc đó của tôi đã làm tôi khóc cứ như mưa đầu mùa vậy.

Và tôi đã có người yêu, lúc mới yêu em tôi cũng mơ ước bay bổng và cao xa lắm, nhưng quen với em dần độ vài tuần đến hơn 1 tháng sau đó, tôi nhận ra mọi thứ sẽ còn nhiều chông gai lắm.
Tôi đã hay buồn vì cái cách vô tâm của em lúc ấy, theo lời của Sub, người đã giúp tôi và em đến với nhau giải thích rằng, trước khi chúng tôi đi Quảng Nam, tôi và em mới bắt đầu mọi thứ, chưa có bước ra ngoài cuộc đời thật để va chạm với những thứ bên ngoài, nên trong em chỉ có tôi, ngày nào cũng gặp mặt, đi đâu cũng đi chung...
Và chuyến đi QN đó đúng là thử thách đầu tiên của hai người, có lần tôi đã bảo em tháo chiếc nhẫn ra vì mình không thể yêu nhau thêm được nữa, và là vì tôi không thể chấp nhận tình yêu của mình dành cho em nhiều như thế nhưng em lại đáp lại tôi chẳng bao nhiêu.
Trong tôi lúc ấy cái khái niệm cho và nhận nó rất rạch ròi tỉ mỉ, mà bây giờ tôi cho rằng điều đó tuy có ảnh hưởng đến tình yêu thật, nhưng cái quan trọng hơn hết là hai chữ "hoàn cảnh", vì chính tôi như hiện nay, vào thời khắc này, cũng đang phải bước qua một vấn đề hoàn toàn tương tự với lúc đó...
Tôi còn nhớ đêm ở Quảng Nam, 2 đứa nói chuyện với nhau, em bảo có lẽ em chấp nhận tôi quá vội chứ bản thân em còn chưa biết cách yêu, còn chưa biết tình yêu thực sự là gì, tôi nghĩ chắc do tình yêu của tôi làm cho em, một cô bé chưa biết yêu bao giờ trở nên ngộp vì những cái tình cảm dồn dập mà tôi đã dành cho em.

Tôi đã bắt đầu mọi thứ vội vàng như thế đấy, lúc đấy chúng tôi mới chỉ bắt đầu chưa được bao lâu, và tôi nghĩ vì cái hoàn cảnh 2 đứa đi làm tình nguyện lúc ấy nên cái cách 2 đưa cư xử với nhau không được như lúc ở gần bên nhau được, không quấn quít với nhau được như khi còn cùng ở Sing.
Bây giờ tôi cũng đang trải qua hoàn cảnh đó, có điều không phải là khởi đầu câu chuyện nữa mà là vừa qua một cơn sóng gió lớn xong, tôi nghĩ, chỉ là tôi nghĩ thôi, vì tôi vẫn chưa rõ trong lòng em thế nào, và tôi cũng tin bản thân em cũng có thể chưa biết chắc được nữa, và vừa qua một cơn sóng gió xong, em cũng đã giống như cái dạo mới quen và đi xa nhà mất rồi, tôi nghĩ ngay cả em có khi còn chẳng xác định được em có đang yêu tôi không nữa...

Tôi muốn nói tiếp rằng tôi đã tiếp tục yêu em như thế nào.
Tôi chẳng dám cho tôi là con người chung thủy trong tình yêu, tôi cũng nghĩ tôi là một người dễ thay đổi, trong chuyện tình cảm tôi lại không phải dạng người kiểu "vững như bàn thạch", nhưng ít ra, tôi luôn tự hào: tôi đã yêu hết lòng, hết mình và hết khả năng mình có thể...

Những dòng này tôi biết sẽ chẳng mấy người có thể đọc được đâu, có khi tôi viết chỉ để mình tôi đọc nên tôi chẳng ngại nói những gì riêng tư trong lòng mình ra.
Thực sự là tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể yêu một người nhiều đến như thế, từ tận đáy lòng tôi thấy như thế.
Tôi nhớ dạo mới yêu nhau em cứ hay hỏi sao tôi lại yêu em nhiều như vậy, và chả bao giờ tôi trả lại cho em đưa một câu trả lời nào ra hồn cả, mãi đến sau này tuy không thường xuyên nữa nhưng thỉnh thoảng em cũng lại hỏi câu đấy và tôi chẳng thể hiện khá hơn được...

Tôi muốn nói ra những điều tôi chưa từng nói với một ai khác hết, kể cả em...
Có rất nhiều lí do khiến cho tôi có thể nói tôi yêu một người nào đó, với em thì tôi yêu cái cách em thể hiện tình yêu của mình, cho nên khi em không còn thể hiện được tình yêu của mình ra nữa (nhưng dạo đi Quảng Nam và dạo gần đây) thì tôi buồn đau vật vã lắm...
Tôi yêu cái cách em quan tâm đến tôi, nó khác hẳn với tất cả những người tôi gặp từ trước đây quan tâm tôi, có thể không chu đáo bằng 1 ai đó khác, nhưng tôi yêu cái sự quan tâm đó hơn bất cứ cái sự quan tâm nào khác trên đời, trừ sự quan tâm của cha và mẹ tôi.
Tôi yêu cái sự hồn nhiên của em, cái cách suy nghĩ đơn giản ở một số chuyện đời thường và cái cách suy nghĩ sâu sắc ở những chuyện quan trọng...
Tôi yêu cái cách em dúi mặt vào vai tôi và hít thật sâu, tôi chẳng hiểu có cái gì để mà hít nữa nhưng tôi yêu lắm
Tôi yêu cách em nắm tay tôi và khoác tay tôi nữa
Tôi yêu cái cách em hỏi: anh có yêu em nhiều không, nhiều đến cỡ nào của em, vì nó cho tôi biết em cần tình yêu của tôi đến thế nào, nó làm tôi hạnh phúc lắm...
Tôi yêu tấm lòng khoan dung của em trước những lỗi lầm mà tôi đã làm, tôi yêu cách em căn dặn tôi về những thứ không hay mà tôi thường mắc phải
Và cái làm tôi yêu nhất ở em, đó là em yêu tôi một cách hết mình, cũng như tôi vậy, nhưng tôi nghĩ về mức độ, thì có khi tôi cũng không bằng được em...

Tôi nhớ những ngày tháng tôi chỉ là một thằng không có gì trong tay, tôi với em đã bao nhiêu phen cãi vã trong những lúc tôi sống một cuộc sống bần hàn đó, tôi biết em yêu tôi nhiều đến cỡ nào, em cùng tôi bước qua những tháng này tôi khổ sở nhất, những lúc mà tôi chỉ có một bàn tay trắng cùng tình yêu mà tôi dành cho em...
Tôi nhớ lúc đó chúng tôi xa nhau sau khi rời miền Trung, em với tôi cãi nhau suốt...
Tôi không thể phủ nhận rằng tôi có được cái ngày hôm nay là một phần lớn nhờ vào kết quả của những lần cãi vã đó, nó khiến tôi quyết tâm hơn và có ý thức, trách nhiệm với bản thân mình hơn...

Tôi nhớ những gì chúng tôi đã trả qua, nhớ cái cách 2 đứa chúng tôi cùng nhau viết cuốn truyện đó, tôi biết sẽ có một ngày nào đó khi em lớn hơn, trưởng thành hơn sẽ có một số suy nghĩ khác chứ không cứ mãi như thế được, nhưng bản thân tôi biết tôi cần em và yêu em như thế nào, khi nào em đưa ra một quyết định gì tôi cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ, tôi tự nhủ với lòng mình rằng tất cả những gì tôi làm sẽ chỉ vì tương lai của 2 đứa chúng tôi...

Tôi muốn cuốn truyện Tình Yêu của mình kết thúc có hậu, tôi muốn em làm vợ của tôi, tôi sẽ không ngần ngại gì để có thể đạt được mục đích đó của mình, tôi có thể làm tất cả chỉ vì cái "hậu" của câu chuyện đó.
Bản thân tôi có vô vàn khuyết điểm, và tôi luôn biết để sửa chữa một khuyết điểm nào đó cũng cần có thời gian và sự quyết tâm, nhưng tính đến nay tôi cũng đã khác nhiều, mà thậm chí có những thứ không hẳn là khuyết điểm nhưng chỉ cần tôi thấy nó không phù hợp hay có thể ảnh hưởng đến cuốn truyện của tôi, tôi sẽ không ngần ngại thay đổi...
Tôi bất chấp tất cả, bằng mọi giá tôi sẽ đạt được mục đích cuối cùng của mình, tôi và em sẽ là hai người cùng nhau viết hồi kết cho cuốn truyện có hậu này, dù có phải trả qua những khó khăn tưởng chừng như không bao giờ có lối thoát...

Tôi đã yêu em nhiều như thế, tôi không ngần ngại bỏ qua cái sỉ diện của một thằng đàn ông để đối mặt và nhìn nhận ra nhiều thứ, vì tôi biết không chấp nhận khuyết điểm và cái sai của mình thì không thể nào, không bao giờ có thể sửa đổi được một điều gì đó...
Gần 2 năm qua tôi đã không ngừng vun đắp cho chuyện tình cảm của tôi, có những lúc tôi thấy chán chường, có những khi tôi lung lạc, có những khi tôi mãi chạy theo tiếng gọi của những mối quan hệ khác, những người mà tôi biết rằng chẳng thể nào có thể so sánh được vị trí của em ở trong lòng tôi...
Nhưng tôi đã không làm nhiều thứ theo một cách đúng mà nó phải đi, đã bao nhiêu giọt nước mắt của em đã rơi vì tôi, bao nhiêu lần em đã phải chịu khổ, bao nhiêu lần em nói em muốn chia tay và tôi đã chấp nhận điều đó. Tôi sẽ chấp nhận chia tay trong 2 trường hợp, 1 là tôi đã sai và em không chấp nhận được sai lầm đó, có nghĩa là em không thể nào tha thứ cho tôi được. 2 là khi em chắc chắn rằng tình cảm trong em đã thay đổi, là khi em nói em không còn yêu tôi và không cần tôi nữa, và đó chắc sẽ là ngày đen tối nhất trong cuộc đời của tôi...

Tôi nhớ giây phút tôi tuyệt vọng nhất, con tim tôi vẫn tin là em còn yêu tôi, tôi tin tôi là người hiểu em, có thể không hiểu hoàn toàn nhưng tôi cảm nhận được từ những giọt nước mắt lăn trên má của em. Tôi biết có những thứ khó có thể chấp nhận được, bản thân tôi cũng có nói tôi cũng không chấp nhận được nữa, nhưng rồi em cũng đã chấp nhận cho tôi một cơ hội (cuối cùng), và cuốn truyện vẫn chưa kết thúc, tôi cảm thấy mình như một con người may mắn trong lúc tuyệt vọng hơn bao giờ hết, tôi biết mình còn một thời gian, em cũng còn một thời gian, chuyện của 2 người vẫn còn một thời gian để có thể tìm lại với con đường đúng, hoặc sau một thời gian mọi chuyện sẽ chẳng đến đâu, tôi không biết nữa, nhưng tôi biết ít ra khi một cơ hội đã được mở ra, thì có nhiều thứ khác trong tôi sẽ khép lại...
Tôi sẽ khép lại rất nhiều thứ, như tôi đã nói và khẳng định, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để đạt được mục đích cuối cùng thôi, 5 năm, 10 năm, 20 năm tôi không quan tâm nữa, tôi bây giờ chỉ cần có em...
Trong cái lúc đấy tôi đã tự nhủ, mình sẽ không bao giờ để mất em thêm một lần nào nữa...
Cái đêm đầu tiên sau khi quay lại, tôi cảm nhận được sự ấm áp của em, cái cách em nằm xuống bên cạnh tôi và cả cách hỏi tôi ăn tối chưa, nói chung là mọi thứ mà em thể hiện ra, tôi nhận biết được đó là em, một người đã yêu tôi rất nhiều dù rằng bị tôi làm tổn thương...

Và những ngày đấy, những ngày ngắn ngủi mà tôi nghĩ mình như đang sống trên thiên đàng, tôi đã bỏ hẳn 2 ngày làm để ở cùng em...
Vẫn những lời nói đó, những cái xiết tay thật chặt đó, những vòng tay khi đi thang cuốn ở shopping mall hay MRT, cách nói chuyện của em, vẫn cái kiểu hỏi chuyện đó, cái kiểu mà khi tôi kể về một cái gì đó liên quan đến tôi, em hay hỏi cho ra ngọn ngành, vẫn cái cách quan tâm đó, vẫn những nụ hôn với cái vị y như ngày nào ấy, vẫn những cái dúi mặt vào vai tôi, tôi biết rằng, em vẫn còn yêu tôi, và dù bây giờ em hay bất cứ ai đó khác bảo rằng những điều đó không thật, tôi cũng không tin. Vì trong tôi có 2 cái khái niệm "tin" và "biết", tôi biết là em có yêu tôi, tôi biết là em thật lòng, và tôi tin là tôi sẽ vượt qua cái địa ngục này...

Tôi sẽ chẳng trách gì ai cả, tôi sẽ chẳng phàn nàn vì cái cách cư xử của em nữa, tôi cũng chẳng phân bì hay so sánh hay vòi vĩnh như một đứa bé đòi kẹo của mẹ nữa... Tôi chấp nhận. Dù tôi biết em chẳng còn là một cô bé mới biết yêu lần đầu như ngày nào nữa, dù rằng cái cách của em giữa 2 lần rất giống nhau, nhưng tôi biết em bây giờ khác xưa lắm, em chững chạc hơn, suy nghĩ rộng và xa hơn, hoài bão của em bây giờ to lớn hơn tôi đến mấy lần, so với một cái con người sống thiên về hạnh phúc gia đình như tôi và một con người có ước muốn cao xa và lớn lao, có chí hướng và mục đích cho tương lai rạch ròi như em, thì tôi còn cần phải có một sự cố gắng to lớn hơn nữa...

Tôi vẫn sẽ là một con người thiên về tình cảm, tôi trân trọng cái hạnh phúc gia đình, nhưng tôi hiểu cái nghĩa hạnh phúc gia đình là như thế này, tôi trân trọng hạnh phúc, mà hạnh phúc hiện nay với tôi là có em bên cạnh, tôi cần có em, cái hạnh phúc đấy chính là yêu và được yêu, được biết rằng em vẫn còn đấy, ở bên cạnh tôi và sau này em sẽ là của tôi, dù cái sau này đó có thể rất xa so với những gì tôi đã nghĩ trước đây...
Có điều những gì tôi nghĩ trước đây và bây giờ nó cũng khác, và em cũng vậy, ai cũng có những lúc trưởng thành hơn, có những lúc mở mang về suy nghĩ, về tầm nhìn, và với em cũng thế, tôi mừng cho em và sẵn sàng đón nhận những khó khăn phía trước...

Tôi kể cho một người bạn cũ, một người làm nhân vật chính trong cuốn truyện mang tên Quá Khứ của tôi rằng, tôi yêu em và tôi sẽ làm tất cả vì em, tôi thích cái cách người đó chúc tôi và em hạnh phúc, dù rằng lời chúc đấy có thành hiện thực được hay không tôi cũng không biết nữa...
Tôi có một lòng tin là cái thời gian mà em đã cho phép cả 2 có được đó, sẽ không trôi qua một cách vô nghĩa, ít ra tôi cũng đang muốn nhìn lại xem tôi yêu em có đủ nhiều để có thể định hướng lại mọi thứ và lên một cái plan mới, một cái "thỏa thuận" hoàn toàn mới giữa 2 người hay không...

Tôi không biết em cần gì, nhưng tôi biết tôi cần gì hơn bất cứ ai khác. Tôi cần em.
Tôi cần là người mà em có thể dựa vào suốt cuộc đời, mà cái chữ "dựa" nó nặng nề và chẳng đơn giản  như là viết nó ra hay đọc nó lên...
Muốn làm chỗ "dựa", bản thân mình phải chắc chắn và quan trọng hơn phải là một cái gì đó mà em nhìn vào em có thể biết rằng mình có thể dựa được...
Tôi không thể cứ lúc nào mang những chuyện cũ, mang những tiếng yêu thương trong quá khứ của em đã dành cho tôi mà nói với em được, tôi không thể cứ lặp lại hoàn điệp khúc sao "em lúc trước abc" mà "em bây giờ xyz" mãi được, vì em là em, một con người đang sống và đang chuyển động cùng xã hội, em bây giờ khác em lúc trước rồi, và tôi cũng khác dù không khác nhiều như em, nhưng tôi phải nhận thức được mình phải làm những điều khác, cần những bài hát khác với những điệp khúc mới mẻ hơn, và tôi càng không bao giờ muốn bản thân mình là một sợi dây bó buộc và giữa em lại bên tôi mọi lúc mọi nơi.

Em muốn bay cao, bay xa, tôi cũng muốn em như thế, tôi muốn người tôi yêu thương được làm tất cả những gì mình mong muốn và ao ước, tôi cũng muốn em biết rằng, khi em khác đi, tôi cũng sẽ khác đi, có thể không nhiều được như em, suy nghĩ không tích cực được như em, nhưng chí ít tôi cũng biết phải làm gì, phải "khác" những gì để tôi thích hợp với em...

Tôi không còn đang yêu một cô bé sinh viên năm 1 mới chập chững tập yêu, tôi đang yêu một người đã trưởng thành, có chí hướng cao và rộng, đã thành công và sẽ thành đạt, nếu tôi chỉ là một hòn đá nằm đấy bên cạnh em thì có thể ban đầu cả tôi và em nghĩ rằng hòn đá đấy có thể bên em mãi được nhưng thực ra là không, vì hòn đá rất bé và chỉ biết nằm đó, chẳng bao giờ nó thay đổi bản thân được, còn em thì lớn dần theo ngày tháng, cái sự lớn dần về mặt suy nghĩ của em đôi lúc làm tôi rất buồn, tủi thân và xấu hổ, nhưng không vì vậy mà tôi nghĩ mình không thể tiếp tục yêu em... Cái sự buồn và xấu hổ của một thằng đàn ông đó sẽ khiến cho tôi đứng dậy và đi tiếp để hoàn thiện bản thân hơn, để bớt cái sự xấu hổ đó đi...

Tôi ước gì em có thể biết tôi đã thay đổi và khát khao được tiếp tục thay đổi như thế nào, tôi đã chấp nhận mọi thứ mà có thể khác với kế hoạch của cuộc sống tôi rất nhiều, tuy nhiên có một thứ trong kế hoạch về tương lai của tôi mà tôi nghĩ sẽ chẳng thể nào thay đổi được, đó là tôi muốn bên cạnh em mãi mãi, tôi muốn em là người cuối cùng mà cuộc đời của tôi dành trọn con tim để yêu, tôi sẽ yêu em nhiều và lâu cho đến trang cuối của cuốn truyện sẽ là do em đã cùng tôi viết...

Những trang truyện này, chỉ mình tôi viết thôi, nhưng rồi sẽ sang chương mới, sẽ có những nội dung, tình tiết mới mà tôi không còn là một người viết truyện đơn độc nữa...

Tôi chỉ muốn gặp em, bằng xương bằng thịt, nghe giọng nói thật của em.
Tôi ghét sms hay chat, vì nó dễ làm cho những mâu thuẫn thêm to ra và con người ta không biết hết được những thái độ, cử chỉ của người bên kia thế nào...

Có thể em đang không nghĩ đến tôi bây giờ...
Nhưng tôi luôn nghĩ đến em và tương lai của tôi và em, bây giờ và cả sau này nữa.

Trong cuốn truyện này, tôi muốn viết ở đây thêm một lần nữa rằng: tôi yêu em.

Tôi nói chuyện nghe rất to tát, vì tôi đã, đang và sẽ luôn cho rằng em là tình yêu của cuộc đời tôi,
Nhưng,
Những gì tôi sẽ làm vì em còn sẽ to tát hơn những lời tôi nói nhiều...

Tôi muốn nghe lại câu hỏi từ miệng em thêm một lần nữa, câu hỏi rằng tôi có yêu em không và yêu nhiều đến cỡ nào, tôi không biết phải mất bao lâu nữa mới được nghe lại câu hỏi đấy, nhưng tôi muốn nếu như còn có may mắn được nghe câu hỏi đó lần nữa, thì là do em hỏi vì em biết tôi muốn nghe em hỏi thôi, chứ trong lòng em đã biết tôi yêu em nhiều đến thế nào rồi...

Và tôi cũng muốn em áp mặt vào vai tôi sau đó hít thật sâu,
Tôi còn muốn cầm tay em, và không phải vì đó là lần cuối cùng tôi còn có thể cầm tay em thật chặt ...

Ngày mai, cuốn truyện sẽ lại có thêm một trang mới...

Hết.

No comments:

Post a Comment