Friday, December 24, 2010

Đêm Giáng Sinh

Đêm Giáng Sinh,

Ngồi trong căn phòng vắng, tiếng nhạc xập xình, ngó ra cửa sổ nhìn những chiếc xe len lỏi chạy trên con đường bé xíu ngay trước nhà

Bất chợt thấy bản thân nhỏ bé, trong cái cuộc đời vô vị này, với cái hộp chocolate nhỏ bé ấy, mình hộp mở ra và nhìn vào ngao ngán, hiểu rằng phải chấp nhận, không phải ai cũng có cái số gian nan những rồi gain được nhiều thứ như Forest được :D

Có nhiều nỗi buồn cứ chất chồng lên nhau, cái chồng nó cao đến mức dường như chỉ cần rút ra 1 cái gì đó trong cái chồng này là mọi thứ đổ vỡ ngay :)

Mọi thứ dường như quá mong manh dễ vỡ, cố níu kéo nhiều thứ, nắm bắt nó rồi những chẳng thấy trong lòng được thanh thản...

Ngỡ ngàng nhận ra mình đơn độc, đã lâu, lâu lắm rồi thiếu vắng những lời yêu thương văng vẳng bên tai, lâu lắm rồi đấy, có phải là mình đã rời xa yêu thương ngày ấy? Chỉ mong là không, mình không muốn có thêm bất cứ cái gì khiến cuộc sống của mình khó khăn hơn thế nữa đâu... Mình sợ lắm :-s

Cảm thấy mọi thứ như lạnh nhạt hẳn đi, từ tình người cho đến công việc, hôm nay nhìn mọi người trong công ty chúc Giáng Sinh nhau, tặng qua cho nhau, từng người, từng người một đi ngang qua mình...

Giáng Sinh này có lẽ đúng là Giáng Sinh buồn nhất trong cuộc đời mình thật rồi :), hôm qua Mai Anh sms bảo có gì muốn đưa mình, mình cũng hào hứng lắm, nhưng sao nhắn tin hỏi mà cả ngày chẳng thấy MA trả lời :-<

Mình cũng muốn có quà lắm, mình chẳng cần gì cao sang, chỉ những thứ mang tính tinh thần thôi cũng được mà, mình chả cần những thứ vật chất làm gì đâu

Tự cảm thấy rằng mình xa cách với thế giới, những yêu thương xung quanh đều có vẻ như xa khỏi tầm tay với của mình cơ ấy...

Cô độc, và buồn chán, thấy mọi thứ xung quanh chỉ có một màu, là màu xám xịt...

Công việc khiến mình chẳng vui...

Bạn bè thì người đi làm, người ở VN, cũng may còn vài người thân thuộc thỉnh thoảng cũng quay quần và chơi với nhau...

Chuyện tình cảm?
Nghĩ đến không biết phải nói sao nữa ...
Mình luôn cố gắng hết sức của mình rồi, sống bằng cả trái tim của mình đôi khi không phải điều dễ dàng, làm được nó đã khó, tiếp tục phấn đấu để sống tất cả vì người mình yêu thương trong khi nhận ra chính mình như đang nắm kéo 1 sợi dây từ 1 phía mà mình vẫn không nản chí và tiếp tục kéo sợi dây đó về phía mình là điều càng khó hơn...

Đầu dây của mình, mình sẽ luôn nắm, và chẳng buông nó ra đâu, mình sẽ kéo nó mãi, nhưng chỉ mong đầu bên kia không bị buông ra...

Ừ mình sợ lắm....

Hôm qua chả ngủ được, giờ tuy không muốn ngủ nhưng mình dự đoán là chắc mình sẽ ngủ sớm thôi, thấy mệt trong người quá
Vả lại, cũng muốn ngủ cho trôi qua đi cái đêm Giáng Sinh nhạt nhẽo chết tiệt này, nằm nghĩ ngợi càng nhiều chỉ khiến mình thêm buồn mà thôi...

Thèm thuồng và khao khát những lời yêu thương, mình càng thấy bản thân mình hoài cổ, càng tự nhận ra mình chỉ khiến cho bản thân mình tự làm cho mình đau đớn quằn quại hơn thôi... :)
Đã cố không hoài cổ rồi, nhưng chắc do bản chất mình là thế, cứ mong mãi những lời yêu thương như ngày nào, mong mỏi những sư quan tâm, thăm hỏi, mình không cần những lời sáo rỗng, những thứ quan tâm mang tính thủ tục, cái mình cần, là một tấm lòng cơ...
Chỉ cần ai đó thực sự quan tâm đến mình và nghĩ đến mình, mình tin là mình sẽ cảm nhận được, với mình lời nói và hành động đôi khi chưa đủ nữa, nghe có vẻ hơi phí lí nhưng sự thật là thế, chưa chắc chỉ bằng lời nói và hành động là con người ta có thể cảm nhận được tình cảm từ phía người bên kia, mà đôi khi còn cần phải có một tấm lòng, ý mình là những tình cảm thực sự từ đáy lòng để có thể khiến người khác không cần nghe, không cần thấy gì cũng có thể cảm nhận được...

Mình tin là mình đủ nhạy cảm để có thể nhận thấy được những gì đang trong tầm tay và xa tầm tay vợt
Mình cứ luôn yếu ớt với lấy những yêu thương, trong khi bản thân chỉ luôn là một người đơn độc trong cái thế giới mà mình chỉ mong tất cả mọi người đều bị câm, không nói với nhau được gì thì chắc mình sẽ thấy vui hơn nhiều...

Mình như một thằng cô độc cuồng điên đi loạng choạng giữa đêm tối, chỉ mong đêm qua thật ngay để thoát ra  được cái ngõ tối mà nó đang lê bước hòng thoát ra...

Những gì phải đến thì nó cũng sẽ đến thôi...
Một năm nữa lại sắp qua... Một năm dần kết thúc trong nỗi buồn và sự cô độc đến mức quằn quại cứ mãi gặm nhắm bản thân...

Chỉ muốn nhắm mắt ngủ 1 giấc dài đến vạn năm, thật sự là như thế... :)

Giáng Sinh ơi, năm sau làm ơn vui hơn tí nhé :-s

Tất cả những gì mình muốn cho Giáng Sinh này, là những người mà mình yêu thương có thể nhận ra rằng mình cần họ biết dường nào, mình mong nhận lấy sự yêu thương từ những người mình cần đến...

Nhớ cha, nhớ mẹ,
Nhớ căn nhà nhỏ xíu của mình,
Nhớ các cậu, các dì, nhớ bà ngoại...
Nhớ các anh chị họ hàng nữa
Tết này con sẽ về với mọi người, con thực sự chịu hết nổi cái cuộc sống ở cái đấy này nữa rồi...

Nhớ em, mong được nghe tiếng em nói, mong được nghe những lời mà lúc xưa em vẫn hay nói
Mong một hơi ấm của em có thể truyền đến tận đây cho mình, nghe phi thực tế quá nhưng thực sự là mình mong như thế...
Mình biết là em sẽ làm được, chỉ là có muốn hay là không thôi...

Nhớ những lần xa nhau trước, thấy lòng quặng đi...

Có khi tại đau dạ dày :D, nên ăn cái gì đã nhỉ... :)

Đêm nay không mưa, mà sao lòng lạnh quá...

No comments:

Post a Comment