Tuesday, January 18, 2011

3 ngày

Chả vì 1 lí do gì, tâm trạng của mình trở thành xấu đi...

Trong 3 ngày chứng kiến 5 mối quan hệ đi đến hồi kết...
Cả 5 câu chuyện đều xoay quanh những người thân quan của mình, cảm thấy lo sợ, bất an, buồn chán,

Mình chẳng phải thích lo chuyện thiên hạ hay là buồn với nỗi buồn của thiên hạ đâu :))
Chỉ là vì những người ấy đều là người không ít thì nhiều cũng thân thiết hoặc có quen biết với mình :-s
1 trong số đó thì mình không rõ nguyên do,
1 đôi khác thì là vì ghen tuông, không chấp nhận được một số sự thật về người còn lại,
1 đôi thân với mình nhất thì là vì có cảm tình với một người khác,
1 đôi nữa thì là cảm thấy người bên kia không còn như xưa nữa, không giống với người mà mình từng yêu thương, nay người kia thay đổi, tình cảm cũng thay đổi theo, và thế là chia tay,
1 đôi cuối cùng thì là do cái cho và nhận không tương đương nhau, 1 người thì hết lòng vì người kia, còn ông kia thì kiểu: anh yêu em nhưng anh không thích thể hiện tình cảm (cái kiểu con trai mà mình ghét nhất trên đời ấy :D), và thế rồi cũng kết thúc thôi...

Cảm thấy những mối quan hệ xung quanh, những chuyện tình cảm của những người thân mình thật phức tạp và mong manh lắm,
Nếu yêu thương trên đời này mong manh như thế, thì con người ta vẫn lựa chọn đến với nhau vì cái gì?
Nếu những lí do chỉ để chia tay chỉ là không chấp nhậm được tính này, tính nọ, hay là người kia đã thay đổi và mình không chấp nhận sự thay đổi đó, còn không thì là thấy người kia không chịu biểu hiện tình cảm nhiều với mình, blah blah...
Nếu chỉ vì những lí do đó thôi thì... chắc chuyện của ngay bản thân mình cũng chấm dứt từ đời nào rồi ấy :)

Nói về cái thấy người kia không thể hiện ra tình cảm của mình thì chắc chuyện của mình đã chẳng thể đến đâu từ cái dạo đi VietnamJump
Nếu nói một người thích một người khác, còn tùy vào mức độ thích sâu nặng thế nào nữa, thì dù gì cũng cho là có thích, thì chắc chuyện của mình cũng đã không thể cứu vãn được rồi...
Nếu như người mình yêu thương thay đổi, tại sao không suy nghĩ cặn kẽ xem thay đổi đó là tiêu cực hay tích cực, nếu điều đó là tích cực thì có làm sao, nếu là tiêu cực thì mình phải ra sức để người kia thấy rõ được và điều chỉnh lại, thậm chí ngay cả khi sự thay đổi của người kia còn phải cần sự thay đổi của bản thân để dung hòa được 2 người với nhau thì bản thân mình cũng phải xem xét và quyết định cho chính bản thân mình nữa, đâu thể chỉ đơn giản muốn chấm dứt là dứt thế đâu...
Và cuối cùng là ghen tuông và nghi ngờ nữa, mình thật là mệt mỏi và chán chường khi nghe đi nghe lại mãi những cái lí do ấy...

Mình tự hỏi bản thân rằng có chăng một tình yêu bền vững ở trên đời này? Có cái gì là thật sự bền vững và chắc chắn hay không, cả nhân mình luôn không tin vào cái gọi là "tình yêu hoàn hảo", mình chẳng quan tâm đến điều đó và mình cũng biết chẳng có cái gì là hoàn hảo được cả...

Tuy nhiên với những gì mình chứng kiến trong 3 ngày này, mình thấy hoang mang lắm...
Mình yêu thương đã đúng cách chưa, tình cảm của mình đã đủ nhiều chưa, mình thể hiện tình cảm có tốt không???

Mình có thấy người mình yêu thương có thay đổi, mình thấy vui về điều đó và thấy buồn cho bản thân, mình cũng sẽ cố gắng hết sức để khiến bản thân mình hoàn thiện hơn và cố cho người ấy thấy rằng mình làm tất cả chỉ vì tương lai của 2 người...
Sáng nay biết thêm 2 cuộc tình tan vỡ, tự dưng mình muốn khóc, mà mình chẳng khóc đâu, chẳng có lí do gì chính đáng để khóc lóc nữa cả, mình chẳng buồn vì chuyện của người khác đến mức bi lụy như vậy, cũng chẳng vì chuyện của mình vốn đang không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra cả...
Chỉ đơn giản là vì thấy buồn, buồn lắm...

Mình cảm thấy trong mình yêu thương chưa có lúc nào mình có thể cho là đủ, mình chưa bao giờ thỏa mãn với những gì mình đã dành cho người mà mình yêu thương, đối với mình, nhiều lúc mình chỉ muốn ôm chặt lấy người ấy và nói anh yêu em, anh cần em và anh sẽ không bao giờ để mất em...
Ấy thế mà mình cũng có lần cố làm điều đó những bất thành là do biểu hiện của mình tệ quá, cộng với hoàn cảnh không cho phép và mình không biết chọn đúng lúc nữa =))

Con người ta đến được với nhau cũng là một cái duyên lớn trong cuộc đời, nếu như là yêu nhau để rồi thấy tình yêu đó là sai lầm, thấy mình chả yêu thương người kia gì cả và cũng chẳng cần sự hiện diện của người ấy trong đời mình thì thôi, yêu với thương làm gì nữa, chia tay thì cũng hợp lí thôi...
Nhưng với mình, việc gặp được người mà mình yêu thương như là một may mắn lớn trong cuộc đời, dù đã có trải qua nhiều sai lệch trong suy nghĩ lẫn sai lầm trong hành động mà mình không thể hiện được cái điều "may mắn lớn trong cuộc đời" đó như đúng trong thâm tâm của mình suy nghĩ, nhưng không một lúc nào mà mình không xem người mà mình yêu thương hiện tại là tình yêu lớn nhất trong đời mình từ trước đến nay cả...

Đã và đang yêu nhiều, cũng trông mong nhiều thứ, toan tính cũng nhiều, suy nghĩ càng nhiều hơn, buồn nhiều, vui cũng nhiều, và quan trọng nhất là mình cảm thấy được con người ấy quan trọng với cuộc đời mình như thế nào :)
Đã đến được với nhau, dù chẳng gọi là "duyên trời định gì", nhưng chẳng phải tự dưng mà 2 con người có thể đến nhau, yêu thương nhau sau gần 2 năm với biết bao nhiêu sóng gió mà vẫn vượt qua thế này được, giả sử chỉ là 2 người dưng gặp nhau ngoài đường, 2 năm trước mình không hay sang chơi với Sub, trước đấy mình không chia tay với người yêu, trong lòng mình không trống trải, và giả sử cái ấn tượng tốt đầu tiên ấy không ập đến đúng lúc, thì có phải chăng bây giờ 2 người sẽ chỉ là 2 người bạn xã giao, gặp nhau cười nói rồi mạnh ai nấy quay về với cuộc sống riêng của mình?
Nghĩ đến chuyện đấy mình thấy mình rất may mắn, may mắn vì mình quen được Sub, may mắn vì mình gặp được em, may mắn vì mình đã yêu thương em đúng lúc và tình cảm mình đủ mạnh, da mặt mình đủ dày, con người mình đủ lì lợm để vượt qua tất cả mà đến với em...
Cũng may mà mình đã không bỏ cuộc vào những lúc em làm mình chán nản và buồn bã nhất, tất cả, tất cả đều chỉ là MAY MẮN thôi, đã qua bao nhiêu may mắn, ngày 26/3 ấy mới là ngày kỷ niệm của 2 đứa mình, mình là một người rất may mắn.
Hai con người đã đến được với nhau, mình biết cả 2 người đều cần nhau như cần một người thân ở bên cạnh, mình biết em đang cân bằng lại giữa việc học hành, bạn bè, công việc ngoài việc học và chuyện tình cảm...
Mình biết em còn nhiều điều để suy nghĩ, nhiều câu hỏi để tự hỏi bản thân và tìm ra câu trả lời cho chính mình,
Mình biết còn có lí do gì đó khiến em bảo em không muốn mang nhẫn vào lúc này
Mình biết trong em còn nhiều trăn trở,
Nhưng hơn bao giờ hết, vào những lúc này, mình nhận ra được những gì cần làm và nên làm,
Mình biết chắc rằng mình chưa bao giờ yêu thương ai nhiều được như vậy, mình không biết sau này mình có thể yêu thương ai khác được nhiều thế này hay không, vấn đề là tại sao mình phải đặt ra cái vấn đề mà mình không biết đó, trong khi cái đáng để mình làm hơn là khiến cho tình cảm này, cái tình cảm hiện nay sẽ là tình cảm cuối cùng của mình, mình biết mọi thứ vẫn la xa vời lắm, còn nhiều khó khăn vẫn chờ cả 2 phía trước,
Nhưng mình sẽ cố gắng từ những điều nhỏ nhoi nhất...
Không có cái gì to tát mà không được bắt đầu từ những thứ nhỏ bé giản đơn cả...

Nếu 2 con người đã may mắn và đến được với nhau,
May mắn hơn nữa khi vượt qua được bao nhiêu khó khăn và rào cản,
May mắn hơn khi đến bây giờ vẫn còn được cầm tay nhau đi, còn được ôm nhau, hôn nhau, dúi mặt và vai để cảm nhận hơi ấm của nhau,
Tất cả những đều may mắn đó, đã có được rồi, tại sao lại không cố hết sức có thể của mình để giữ nó,

Mình sẽ mãi cố để giữ, mãi mãi sẽ cố,
Vì mình luôn yêu, luôn tin và luôn hy vọng...

Chỉ mong mình sẽ là 1 con người cứng cỏi hơn, vì khó khăn vẫn còn nhiều lắm,
Chưa bao giờ cảm thấy yêu thương trong mình nhiều như thế này, và tình yêu sẽ khiến cho con người trở nên cứng cỏi...

Và đã qua 3 ngày, với nhiều chuyện xảy ra...